hân hoan sếp quan hệ với nhân tình đáng đồng tiền

hân hoan sếp quan hệ với nhân tình đáng đồng tiền, nó làm mấy việc lặt vặt như thế này. Chứ một mình nó không thể nào ba đầu sáu tay chạy hết tất cả công việc được. “Chuyện này quá dễ rồi…” Kiều Thu lấy lại sự vui vẻ trên gương mặt một cách nhanh chóng, hân hoan sếp chén cấp dưới dâm dục việc gì chứ việc được Phương nấu cho ăn đó là một điều gì đó quá đặc cách đối với nàng rồi. “Alo… Chú Định hôm nay đi với tôi một chuyến nhé.” “Được.” Phương sau khi mời Kiều Thu một bữa cơm, sau đó để nàng thoải mái nghỉ ngơi tại nhà nó. Còn nó thì đi sang chỗ kia xem lại tình hình cái nhà thể

tăng ca sếp quan hệ với nhân tình gợi cảm

tăng ca sếp quan hệ với nhân tình gợi cảm, Vậy để tui làm giúp ông nghe.” Từng câu từng lời nói nhanh chóng hiện lên trong não nó, một cô gái cao gần mét sáu, hân hoan sếp chén cấp dưới đáng đồng tiền gương mặt tròn trịa dễ thương, mái tóc dài óng ngang thắt lưng. Cô gái kia vừa lanh lẹ vừa nhiệt tình hơn nữa lại hay quan tâm với người khác. Lần gần đây nhất, trong lúc nó đang ngồi ăn ngoài hàng lang thì Nương cũng ngồi gần nó, cô nàng cười nói với nó: “Còn hơn tháng nữa là mình hết gặp nhau rồi…” Ánh mắt của cô gái tỏ ra một chút gì đó nuối tiếc nhưng nó chẳng để ý tới, vô tâm

hân hoan chủ tịch với cô y tá đáng đồng tiền

hân hoan chủ tịch với cô y tá đáng đồng tiền, Nguyệt cắn một miếng thịt, tận hưởng một chút hương vị rồi quay sang Phương hỏi. “Ngon thì ăn nhiều một chút.” Phương khẽ cười, niềm vui sếp với cô y tá khiêu gợi lại gắp thêm vào chén nàng vài miếng. “Được rồi… Ít thôi… Ăn nhiều quá béo mất.” Minh Nguyệt lại nói, nhưng động tác lại chẳng có ý định muốn dừng lại một chút nào. Phương thấy vậy bật cười: “Anh nấu em ăn không thể nào béo được đâu.” “Thật vậy sao? Được vậy em ăn nhiều một chút.” Minh Nguyệt vui vẻ nói, chẳng có một chút nghi ngờ nào đối với lời nói của Phương. Minh

niềm vui lão già với cô y tá khiêu gợi

niềm vui lão già với cô y tá khiêu gợi, sau đó nói. Phương khó hiểu nhìn Vi, niềm vui lão già cùng em dâu dâm dục sau đó lại nghe lời cô nàng tiếp tục ngắm nhìn cảnh biển, thỉnh thoảng quan sát tình huống bên kia. “Kiểu này đẹp không?” “Nghiêng một chút nữa. Để mình hướng dẫn Phúc cách chụp.” Nương vui vẻ cầm điện thoại tận tình hướng dẫn Phúc chụp hình. Không một chút khó chịu nào được thể hiện trên gương mặt của Nương, thay vào đó là sự tận tình chỉ bảo để Phúc chụp được những tấm ảnh đẹp. “Tấm này đẹp nè. Chụp thêm vài tấm nữa nhé.” Nương cười nhìn vào điện

mua vui quản lý với cô y tá xinh đẹp

mua vui quản lý với cô y tá xinh đẹp, Phương cũng rất nể phục. “Món ăn đó là do ông chủ của các cậu nấu?” Người thực khách nọ ngạc nhiên hỏi tiếp, niềm vui chủ tịch với cô y tá dâm dục dường như không tin lời của cậu nhân viên vừa rồi. “Đúng vậy. Cậu chủ vừa trẻ lại vừa tài giỏi, ông cứ chờ một lúc để thưởng thức xem tài nghệ nấu ăn của ông chủ đi.” Cậu nhân viên nọ nhẹ nhàng giải thích cho thực khách. “Được… vậy tôi phải chờ xem cậu chủ kia nấu ăn ngon như thế nào.” Người thực khách nọ cười cười, sau đó lại ngồi xuống ghế. Bữa tiệc thân mật với đối tác cũng đã xong, ông

thỏa mãn lão già chịch thư ký đuợc lên đỉnh

thỏa mãn lão già chịch thư ký đuợc lên đỉnh, lực. “Con… Bị…” “Rầm…” Khi nhận ra tình huống khẩn cấp của Như Hoa, mẹ cô không nói hai lời ngay lập tức đóng sầm cửa lại bỏ ra ngoài. Bản thân bà ta cũng biết rằng mình mấy ngày nay tiếp xúc gần với Như Hoa, người dễ bị nhiễm nhất đó chính là bà ta. Gương mặt không còn một chút máu, bà ta lầm lũi bước ra phía trước. Nơi Ngọc Như đang nằm trên võng. Cả ngày hôm qua sau khi gây nhau với hai mẹ con bà thì Như Hoa đến bây giờ không nói một câu nào. Cả ngày lẫn đêm đều nằm võng ngoài trước nhà, hân hoan sếp quan hệ với nhân tình đuợc lên đỉnh nơi

một đêm thăng hoa anh trai địt nhân viên dâm dục

một đêm thăng hoa anh trai địt nhân viên dâm dục, mạch xuống bên dưới. Nghe âm thanh tiếng bước chân dồn dập, thằng Đức ló đầu ra ngó một cái. Sau đó nó đến kệ đồ soạn lên khay vài món. Bên dưới Tuấn sau khi đã tìm được hai chai rượu liền nhanh chóng đưa cho tên Nhịn. Thời gian trôi qua cũng khá lâu, Tuấn định câu giờ thêm một lát nữa nhưng làm như thế rất có thể sẽ bị để ý tới. Nên hắn liền nhanh chóng thúc giục tên Nhịn mau quay trở lên trên phòng tránh để có chuyện gì bất trắc xảy ra. Tên Nhịn quay lên trên bằng thang máy, niềm vui sếp cùng em dâu khiêu gợi còn Nhi với Trà My

thỏa mãn ông chủ chén cấp dưới khiêu gợi

thỏa mãn ông chủ chén cấp dưới khiêu gợi, đâu… Hắc hắc…” Nó cười một tiếng xấu xa, đè Vi xuống rồi lại nghịch phá. “Em đi tắm cái đã. Cả người ướt hết rồi.” Vi đứng lên lắc người sau đó vểnh mông vào phòng tắm bỏ lại Phương nằm bơ vơ ở đó. Nó mở điện thoại ra xem lại clip khi nảy vừa quay, sau đó gửi sang cho Vi qua tin nhắn. Được một lúc thì Vi đã tắm xong, niềm vui quản lý chịch thư ký xinh đẹp cả người lúc nãy cũng đã thơm phức trở lại. “Vào tắm đi…” Vi hối thúc nó. “Vào tắm cho em gom đồ về hả?” Phương ánh mắt đa nghi nhìn Vi. “Của anh đó. Vào tắm lẹ đi.” Vi vứt chiếc ví

niềm vui quản lý cùng em dâu xinh đẹp

niềm vui quản lý cùng em dâu xinh đẹp khá mệt rồi. Những ngày này vì chăm lo cho em gái nên nàng hay thức khuya. Cũng chẳng hiểu sao mà Bảo Ngọc không cảm thấy bệnh phát triển nặng giống như em gái nàng và Phương. “Cảm ơn anh nhiều.” Bảo Ngọc vẫn khách sáo với Phương như ngày nào… Cả người nàng bây giờ giống như một người khỏe mạnh vì vậy càng dốc sức chăm lo cho em gái. Tuy không giúp ích được gì nhiều nhưng có người bên cạnh động viên cũng tốt hơn so với những người đang nằm một mình ở giường bệnh. Sau khi thay bình oxy cho Bảo

ngủ nhờ quản lý với cô y tá để kiếm tiền

ngủ nhờ quản lý với cô y tá để kiếm tiền, lót cả. Có khi nó thấy rõ hai núm vú hồng hào hiện ra mồn một mỗi khi một trong hai khòm xuống lấy đồ. “Nay ăn món gì á.” Nó hỏi. “Cá kho với canh chua.” Cô em gái tên Nhi trả lời. “Ngon à nha. Mợ năm nay không về ăn cơm hả.” Nó bước tới sống chén lấy chén đũa, hân hoan anh trai chén cấp dưới để kiếm tiền thuận tiện bới cơm rồi hỏi. “Nay mẹ có khách nên bảo ăn cơm trước á.” Chị gái tên Thư bên ngoài bước vào nói. Lúc nó mới lên đây sống ở nhà còn có cả má nuôi, bởi vì Thư đang đi làm còn Nhi thì phải đi học. Mợ năm lại ít khi ở nhà nên mướn

niềm vui sếp chén cấp dưới gợi cảm

niềm vui sếp chén cấp dưới gợi cảm, không nghe thấy, nhưng rõ ràng âm đạo nàng đang phản ứng vô cùng mạnh. Phương luồn tay vào bên trong áo sau đó bàn tay nó nắm chặt bầu ngực của My rồi xoa bóp. Lần này không qua lớp vải lông nên sự cảm nhận mãnh liệt hơn tác động lên My. Đầu ti trên bầu ngực đã cương cứng từ lúc nào, Phương vừa xoa nắn vừa trêu chọc lên đầu ti của My. Bên dưới ngón tay nó cũng đang liên tục móc vào âm vật làm nước nhờn chảy ra thành dòng. My một tay đã bị Phương kẹp lại, niềm vui lão già quan hệ với nhân tình gợi cảm một tay nắm chặt lấy cánh tay đang xoa bóp

làm thêm anh trai với cô y tá khiêu gợi

làm thêm anh trai với cô y tá khiêu gợi, Cái cơ thể nhạy cảm sau khi lên đỉnh của Thư bị một bàn tay khác giới chạm vào, niềm vui chủ tịch chịch thư ký khiêu gợi hơn nữa lại bị một ánh mắt chăm chú quan sát làm nàng đi từ xúc cảm này đến xúc cảm khác. “Ăn cháo nữa không?” Phương hé cửa nói vọng vào bên trong. “Ăn ít thôi…” Thư nhẹ nhàng đáp, bây giờ Thư đã có thể tự ăn. Phương múc một chén cháo mang vào trong đặt lên đầu giường sau đó nhanh chóng bước ra ngoài. Thư dõi theo hình dáng của Phương trong đầu suy nghĩ lung tung thứ gì đó. Đến tối Nhi về cơm nước xong xuôi thì nó

mỗi tình sếp chịch thư ký dâm dục

mỗi tình sếp chịch thư ký dâm dục, đồ thể thao bó sát người nhưng bộ ngực nhô ra vẫn tạo thành một khe sâu hun hút. Bên dưới chiếc quần ngắn nửa đùi phô ra cặp đùi đầy thịt trắng trẻo của nàng. “À đồ thể thao. Để em thay ra thử mới được, anh ngồi đây đợi em chút.” Nhi cầm gói hàng sau đó bước vào phòng tắm để thay đồ. Loay hoay một lát thì cô nàng cũng bước ra, mỗi ngày chủ tịch chén cấp dưới đáng đồng tiền bộ đồ thể thao bằng thun co dãn. Ở trên ôm sát bầu ngực nặng trĩu của nàng, chiếc quần khá ngắn hơn nữa Nhi lại kéo cao lên trên, mỗi bước đi như phảng phất vùng tam giác

mỗi ngày sếp chén cấp dưới xinh đẹp

mỗi ngày sếp chén cấp dưới xinh đẹp, Ngửa mặt lên hứng dòng nước, hắn thở dài khoan khoái, dòng nước mát lạnh gột rửa đi những bụi bặm, mệt mỏi mà hắn hứng ngoài đường, làm dịu đi cái nóng của ngày hè oi ả. Hắn dội từ từ, để dòng nước chảy mơn man trên người, hưởng thụ sự sảng khoái nó mang lại. Hắn ăn cắp thêm một xô so với tiêu chuẩn bốn xô của bà chủ nhà trọ đặt ra. Hắn hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học hơn một năm, vẫn khao khát để tìm một công việc phù hợp, vẫn chạy xe ôm hàng ngày để kiếm tiền nuôi miệng và chờ đợi hy vọng đến. Hắn vẫn lạc quan tin vào tương lai, tin vào sự kỳ vọng của bố mẹ hắn, tin vào lời phán hậu vận tốt của ông thầy bói. Hắn tin sẽ kiếm thật nhiều tiền để xây lại cái nhà to đẹp hơn cái nhà cấp bốn của bố mẹ hắn, để bố mẹ hàng ngày được sống trong sự tự hào. Hắn tin hắn sẽ đủ sức gánh vác, để chị hắn không phải mỗi tối đi dạy thêm để kiếm tiền. Với niềm tin đó, hẳn vẫn trụ lại được ở cái thành thị đông đúc này, vẫn ngày ngày cần mẫn từ tờ mờ sáng để chờ khách đi xe ôm và về nhà trọ khi quá nửa đêm, để rồi sảng khoái hưởng thụ dòng nước mát lạnh dội lên người. Quay trở vào phòng với mỗi cái quần short thể thao trên người, lộ ra cơ thể khỏe mạnh rắn chắc mà mỗi ngày hắn đều đặn chống đẩy vài chục cái. Ném đống quần áo bẩn vào chậu, mà hắn biết mai con bé Hiền thế nào cũng sẽ giặt hộ hắn và gấp lại gọn gàng. Hắn đếm nắm tiền lẻ trong túi quần vuốt thẳng từng tờ, lôi chiếc giày đá bóng cũ trong gầm giường, hắn nhét tờ năm chục vào cái túi ni lông đã có mấy tờ tiền trong đó, rồi cẩn thận gói túi ni lông lại, nhét vào giày và ném vào gầm giường. Đống tiền lẻ, đã được gấp thẳng thớm, hắn cho vào cái ví vải đã sờn. Chỗ này đủ cho hắn mua hai cái bánh mì trứng, gói Thăng Long mềm và vài ly trà đá. Hi vọng mai sẽ chạy đủ để thêm tiền xăng. Cẩn thận nhét cái vì vào túi quần jeans và treo lên dây. Hắn trèo lên giường vớ cuốn sách đọc dở để ru giấc ngủ. Trời mùa hè oi ả, làm mồ hôi nhớp nháp trên lưng, cái quạt tàu lục cục nặng nhọc quay hết tốc lực mà không làm dịu đi chút nóng nào. Với tay tắt cái đèn, hắn nằm trong bóng tối, hy vọng sẽ thiếp đi để quên cái nóng. Đầu hắn lại nghĩ vẩn vơ. Hắn nhớ đến con bé Hiền, con bé người thấp đậm, da trắng và tốt bụng. Con bé hay giúp hắn giặt quần áo. Hắn mỉm cười nhớ đến cái dáng sợ hãi khi bị mấy thằng du côn chấn lột, rồi khóc thét lên khi thấy máu chảy trên mặt hắn, do hắn bị dính mấy gậy khi xông vào cứu con bé. Rồi nhớ đến con bé Khanh cave, khách hàng quen thuộc mà hắn vẫn hay đón hàng đêm từ quán bar. Đấy là hắn gọi vậy, chứ con bé làm tiếp thị rượu. Con bé rõ xinh, dáng cao mình dây, ngực tròn, da trắng, mông nở. Nhớ đến bộ ngực căng đét hở một nửa ra khỏi cái áo, mà hắn luôn phải nuốt nước bọt mỗi lần nhìn thấy. Nhớ đến cặp đùi săn chắc, trắng mịn mà hắn luôn đặt tay lên mỗi khi chở con bé về. Hắn nhớ lại cái buổi đầu tiên gặp con bé. Hôm đó, trời mưa tầm tã cả ngày do ảnh hưởng của bão và cả ngày hắn chẳng bắt được cuốc khách nào. Hắn vẫn mặc cái áo mưa giấy đã rách te tua, dù chẳng có tí tác dụng ngăn mưa nào nữa, nhưng ít nhất nó vẫn còn mang lại cho hắn cảm giác được che chở. Đường đã vắng bóng người, thỉnh thoảng có chiếc ô tô phóng vội qua, hắt nguyên vũng nước lên người hắn, cũng chỉ làm hắn đưa tay lên vuốt mặt rồi lầm bầm câu vô nghĩa. Hắn hiểu, ai cũng muốn về nhà thật nhanh để tránh đi cái thời tiết mưa gió khốn kiếp này, chẳng ai còn tâm trí để mà quan tâm đến thằng xe ôm vẫn lêu vêu hi vọng kiếm được cuốc xe chốt ngày, hắn cũng như hằng hà sa số những hạt cát ngoài kia, chẳng gợn lên bất cứ sự chú ý nào. Thằng bảo vệ quán bar ra tận giữa đường để chặn đường cho xe trong quán đi ra, chiếc ô màu đen giương ra tí thì làm hắn đâm vào. – Xe… xe… ôm! Tiếng con gái cất lên gấp gáp ngay khi hắn vừa đi qua quán bar, với phản xạ nghề nghiệp, hắn cả đạp phanh chân và bóp phanh tay, chiếc xe kêu lên ken két và loằng ngoằng khựng lại. Hắn ngoái lại đằng sau, một con bé cao ráo, mặc bộ jupe màu đen bó sát ngắn cũn cỡn, đội cái sắc đen lên che đầu che mưa. Hắn đẩy chân lùi xe sát vệ đường, rồi lấy cái khăn lau khô yên sau. Con bé rón rén ghé mông trèo lên xe hắn và nói ra địa chỉ. Trời vẫn còn những hạt mưa, con bé chắc bị dính mưa nên cứ ngọ nguậy để tránh. Tạt vào quán nước nhỏ vẫn còn leo lét ánh đèn, hắn mua cái áo mưa giấy mười nghìn và đưa con bé. Con bé lí nhí cám ơn khi cầm áo mưa. Đỗ xe trước địa chỉ con bé đưa, hắn nói: – Đến rồi em. – Ah… Vâng em cảm ơn. Hết bao nhiêu tiền anh? – Năm mươi nghìn. Thường đối với khách hàng mà hắn xếp hạng là cave hắn sẽ kênh thêm một chút so với giá hắn vẫn lấy, đối với các cô, một hai chục chẳng là gì, vả lại hắn cũng phải lấy lại tiền đầu tư cái áo mưa. Con bé nhảy xuống cởi áo mưa đưa hắn, và mở sắc tay lục lọi một hồi, rồi ngập ngừng nói với hắn. – Em… quên tiền rồi. – Anh đợi dưới này, em lên lấy đi. – Nhưng… nhưng… em cũng hết tiền trên nhà rồi. Hay em trả anh sau được không. Đệt… Hắn tí thì buột miệng chửi đổng một câu, rồi nhìn bộ dạng bối rối, mỗi ngày ông chủ chén cấp dưới xinh đẹp ngại ngùng của con bé, hắn thở dài. Coi như làm phước giúp người. Hắn chẳng nói chẳng rằng, nổ máy xe quay đầu đi. Con bé vội rằng lên, tóm lấy tay hắn. – Cho em số điện thoại, để em trả tiền anh sau. – Không cần. – Đi mà… cho em số điện thoại. Nhìn con bé với bộ dạng vội vã, sốt ruột, hắn đọc nhanh số điện thoại của mình. Rồi chẳng quan tâm con bé có nhớ hay không hắn rồ máy phóng đi. Hắn cũng quên hẳn sự kiện đêm đó, rồi khoảng một tuần sau, hắn đang trên đường về nhà trọ, thì có điện thoại gọi đến. Móc cái điện thoại Nokia đã tróc hết sơn và số, hắn thấy số điện thoại lạ. Bấm nút nghe, giọng con gái vọng đến. – Anh… anh xe ôm ạ. – Uh, có gì không em? – Anh đến đón em tại quán bar được không? – Uh, chờ khoảng 15 phút nhé. – Vâng. Hắn quay xe phóng đến địa chỉ quán bar, hắn thấy con bé đứng bên kia đường, vẫn mặc bộ jupe ngắn cũn cỡn như hôm nào. Hắn vòng xe vào sát lề đường, với cái mũ bảo hiểm đưa cho con bé. Con bé cầm mũ và vòng qua để leo lên xe hắn. Chiếc xe từ tốn lăn bánh, hắn không nói lời nào, nguyên tắc của hắn là không chủ động nói chuyện với khách, trừ trường hợp khách chủ động. – Anh ơi! Mình đi ăn đi, em chưa ăn tối. – Uh, em muốn ăn ở đâu? Khách hàng là thượng đế, hắn sẽ phục vụ hết mình và sẵn sàng đợi khách làm việc. Để con bé xuống quán ăn đêm con bé chỉ, hắn chạy quá lên một đoạn, tắt máy dựng chân chống và rút điếu thuốc ngồi trên xe đợi. Một lúc sau con bé chạy. – Anh vào đi anh. Vào ăn cùng em. – Em cứ tự nhiên. Anh ăn rồi. Anh đợi em ngoài này cũng được. – Không… anh vào ăn cùng em cho vui. Con bé cầm tay hắn lắc lắc. Không từ chối được, hắn bước vào quán cùng con bé. – Anh ăn gì? – Không anh không đói, em cứ ăn đi. – Hay anh uống gì không? Bia nhé? Rồi không đợi hắn trả lời, con bé vẫy chủ quán gọi chai bia. Nhìn cốc bia vàng óng với lớp bọt trắng toát ở trên, hắn nhớ ra lâu lắm rồi mình không được uống bia. Hớp ngụm bia mát lạnh vào cổ, vị thơm ngát đắng dịu thấm vào đầu lưỡi. Ngậm từng hớp bia chậm rãi nuốt xuống cổ, hắn cố gắng không bỏ sót từng hương vị ngon lành của cốc bia. Bên kia con bé đang nhỏ nhẹ gắp từng gắp bún, cái bầu ngực trắng nhễ nhại hở ra khỏi ngực áo đập vào mắt hắn, làm hắn khẽ nuốt ực trong cổ họng. Khó khăn đưa ánh mắt sang chỗ khác, quán bún cũng chỉ mấy khách, hầu hết các cặp đôi trẻ chắc vừa dạt ra từ sàn nhảy hoặc quán ba nào đó, chú tâm vào bán bún của mình mà chẳng quan tâm đến người xung quanh. Anh mắt hắn lại rơi vào nửa bầu ngực trắng lòa trước mặt, rồi lại khó khăn rời đi, khi cơn nóng bụng dưới tăng lên. Hắn cũng uống hết cốc bia và con bé cũng ăn xong bát bún của mình, trên đường về con bé có vẻ dạn dĩ hơn, chủ động hỏi chuyện hắn. Hắn biết tên con bé là Khanh, mới tốt nghiệp cao đẳng kinh tế, hiện đang làm tiếp thị rượu chờ xin việc. Và sau hôm đó, con bé thành khách hàng thường xuyên của hắn. Hôm đó, hắn đến đón con bé như đã hẹn. Con bé lảo đảo, siêu vẹo bước ra khỏi quán, hắn phải chạy lại đỡ. Mùi rượu nồng nồng trong hơi thở và quần áo con bé xộc vào mũi. Vất vả lắm hắn mới để được con bé trên yên xe, giữa chặt tay con bé quàng qua eo hắn. Hắn lái xe chậm chậm bằng một tay.

mỗi ngày lão già với cô y tá để kiếm tiền

mỗi ngày lão già với cô y tá để kiếm tiền, đến tận đầu giờ chiều thì nó mới đóng điện thoại lại. Tưởng chừng như chỉ có nó quan tâm đến người khác, ai ngờ ở một nơi nào đó vẫn có người nhắn tin thăm hỏi nó thường xuyên. Cô nàng Minh Nguyệt để lại ấn tượng trong đầu nó một cách sâu sắc. Mấy ngày nay nàng thường xuyên ngỏ ý muốn mời nó đi ăn, niềm vui lão già quan hệ với nhân tình để kiếm tiền mẹ nàng cũng rất muốn gặp nó để nói lời cảm ơn về việc đã cứu nàng. Nhưng nó lại cảm thấy việc đó chỉ là tiện tay cứu người mà thôi, không phải vì lợi ích mà ra tay nghĩa hiệp và nó nhiều lần từ chối

thỏa mãn quản lý quan hệ với nhân tình đuợc lên đỉnh

thỏa mãn quản lý quan hệ với nhân tình đuợc lên đỉnh, mặt nàng không phải tinh xảo như diễn viên. Nhưng người thật sự yêu thích sẽ tìm ra được nét đẹp trên gương mặt nàng, ngũ quan hài hòa, chiếc miệng cong lên hay cười làm người khác cảm thấy sự vui tươi trên đó. Bảo vệ đến dắt xe cho hai người, niềm vui quản lý với cô y tá đáng đồng tiền Phương nắm tay Quyên dắt vào bên trong làm cô cảm thấy thẹn thùng, gò má lại ửng hồng một chút. Bước nhanh vào bên trong, khung cảnh thoáng đãng của nhà hàng tạo nên cảm giác thoải mái cho người ngoài bước vào. Bên trái là khu khách sạn, một tòa nhà cao

ngủ nhờ lão già chén cấp dưới dâm dục

ngủ nhờ lão già chén cấp dưới dâm dục, âm thanh chát chúa vang lên làm nó và Phương giật bắn mình. “Chuyện gì vậy?” Phương đứng lên nhìn về phía âm thanh phát ra, còn thằng Đức đã chạy ra ngoài từ lúc nào. “Đụng xe… Mau chạy lên coi mày.” Thằng Đức lớn tiếng nói, niềm vui quản lý chén cấp dưới gợi cảm sau đó nó vội chạy ra hướng vụ tai nạn. Phương cũng nhanh chóng tiến ra phía đường lớn. Tại khu vực hai chiếc xe va chạm nhau, một con ô tô tải và một con bốn chỗ đối đầu nhau, cảnh tượng vô cùng thảm khốc. Con xe bốn chỗ sau khi va chạm đã tan nát hết phần đầu xe, từ xa nó

niềm vui lão già địt nhân viên dâm đãng

niềm vui lão già địt nhân viên dâm đãng, xuống.” Ba Phương lớn tiếng nói, đôi mắt sắc bén của ông trừng lên một cách vô cùng dữ tợn. Đối với Phương ông yêu thương hết mực, nhưng việc gì cũng phải có lý do của nó, niềm vui anh trai chén cấp dưới đuợc lên đỉnh ông không phải là người không nói lý lẽ. Thấy Phương đã ngồi xuống ghế, ba Phương từ từ nói ra. “Con biết nhà đó ruộng đất từ đâu mà có không? Chính là của ông nội con đó.” Ba Phương nói với giọng điệu vô cùng bực bội, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh giải thích: “Chuyện đã rất lâu rồi. Ngày đó gia ông nội của gia đình đó đánh trâu

làm thêm ông chủ chịch thư ký dâm dục

làm thêm ông chủ chịch thư ký dâm dục, đâu?” Im lặng một hồi, mỗi ngày quản lý chén cấp dưới dâm dục Phương chợt nhớ ra Ngọc Như còn mẹ nữa cơ mà. Nhưng khi nãy đến giờ nó không thấy mẹ nàng xuất hiện ở đâu cả. “Mẹ ở ngoài sau…” Ngọc Như nhẹ giọng đáp. “Mọi người không tìm thấy mẹ em.” Phương lại nói tiếp. Khi nãy vào trong nhà thì mọi người chia nhau ra khử khuẩn toàn bộ căn nhà và hai nhà kế bên. Sau khi khử khuẩn một vòng thì lại không thấy mẹ của Ngọc Như đâu. Mọi người lúc này đang chia nhau ra tìm để mang về cách ly. Ngọc Như cũng bất ngờ khi không phát hiện mẹ mình

vụng trộm sếp với cô y tá dâm đãng

vụng trộm sếp với cô y tá dâm đãng, ánh mắt trìu mến nhìn nàng, bàn tay nó khẽ lau đi vết nước bọt trên khóe miệng làm Như bất giác đỏ cả mặt. Ngọc Như vội vàng chuẩn bị quần áo, niềm vui sếp chịch thư ký dâm đãng sau đó tô một ít son lên môi để làm gương mặt thêm phần rạng rỡ. Gương mặt trắng sáng của nàng cho dù không đánh son vẫn rất hấp dẫn rồi, sau khi đánh lên lớp son làm Phương mê đắm trong vẻ đẹp dịu dàng của nàng. “Nhìn gì đó… Đi nè…” Như bắt gặp ánh mắt ngây ngốc của Phương liền bật cười. “Ừ… Đi…” Phương gật nhẹ đầu, nó dắt tay nàng ra khỏi cửa. “Anh định